tác giả : Tiểu Cao Nguyễn
văn Mại (1858-1945)
Bản chữ
Hán :
Nhất chi dĩ
thậm, nhất tự bất khả gia
Nhất giả chi
lai, nhất từ bất năng tán
Khuyết
hữu :
Nhất hán sơn
nhơn, nhất oa cư sĩ
Nhất hương
lô, nhất thư kỳ
Nhất mai thê,
nhất hạc tử
Thời nga thi vận nhất khí
a thành
Thời lộng cầm thanh, nhất
đàn thập chỉ
Thời phùng kỳ thủ, nhất
trước bất thu
Thời dẫn hồ trường, nhất
ẩm triếp túy
Nhất canh nhất
mục, giai ngả hữu bằng
Nhất tiều nhất
ngư giai ngô đồng chí
Nhất thôi nhất
lạp, thương đài bạch thạch chi trung
Nhất vịnh nhất
trường, tu trúc mậu lâm chi địa
Chỉnh đốn càng khôn chi thủ, nhất
hác nhất khâu
Tài bồi tạo hóa chi công nhất
ba nhất thủy
Nhất xang
xuân dục, nhất liêm minh nguyệt thanh phong
Nhất phiên
nhàn tâm, nhất bức kỳ sơn tú thủy
Vô nhất nghệ chi bất tinh,
khỉ nhất kinh chi khả nghị
Nhất bút phán
xuân thu, nhất ngôn cai phú tỷ
Nhất hoạch
tiên thiên chi dịch áo tận hy văn
Nhất trung
truyền đạo chi thơ học qui diêu tỷ
Tịch quan thiên đạo nhất
âm nhất dương
Tế sát huyền cơ nhất thái nhất
bỉ
Ta ta, thời viển nhất
nguyên, vị phùng nhất trị
Nhất trường
oanh liệt, xuất nô nhập chủ chi nhơn
Nhất cuộc
dinh du, bại liệt thắng ưu chi lý
Nhất đạo thử
ly mạch tiệm, không thán đô nhơn
Nhất phương
lan tứ cúc phương quyện hoài bỉ mỉ
Nhất quị vị
phúc ngu công xa vọng tử tôn
Nhất thược tự
đa Hà bá mạn khoa khê chỉ
Hòa bình thâm xứ khán lai nhất
sát thần quân
Minh hội đa thời vị kiến nhất
chân chủ tể
Càn khôn vô hữu khiết khuyết xứ,
bỉ nhất thời hà hựu thử nhất thời
Thời thế vị tạo anh hùng gia, nhất
thế nhơn chỉ liểu nhất thế sự
Thán tương khuynh chi đại hạ, nhất
mộc nan chi
Hoài vị tán chi tư văn nhất
tiền bất trị
Thử
sở dĩ :
Nhất tôn
khuynh bắc hải, hiệu Khổng văn Cử chi phong lưu
Nhất mộng
tỉnh Nam-kha, lậu Thuần vu Phần chi phú quí
Dã hỉ
***
Bản tiếng Việt :
tác giả : Tiểu Cao
Nguyễn văn Mại (Ông Nội, 1858 - 1945)
Có người mé núi nương mình
Gọi là cư sĩ nằm quanh ổ gà
Lò hương ghế sách lân la
Mai là vợ yếu hạc là con thơ
Khi vui há miệng ngâm thơ
Khi đàn mười ngón khi cờ một
tay
Rượu đâu uống đến thì say
Cầm kỳ thi tửu ngày ngày phong
lưu
Người đánh cá kẻ chăng trâu
Người cày người cuốc là bầu bạn
ta
Khi gió táp khi mưa sa
Nón chen đá trắng tơi cà rêu xanh
Nơi cúc tốt chốn tre xanh
Túi thơ bầu rượu một mình
thảnh thơi
Càn khôn sắp đặt một tay
Kià gò nọ suối vần xây một
vùng
Kìa cụm cỏ nọ cành bông
Ðỡ đầu tạo hóa ra công tài bồi
Xuân đâu chất chứa cho người
Một rèm
trăng tỏ thảnh thơi tấm lòng
Người nhàn cảnh cũng vui cùng
Bức tranh sơn thủy lạ lùng tốt
thay
Bao nhiêu nghề mọn đã hay
Nói về kinh học cũng tay đồ già
Xuân thu một bút phán ra
Một lời thi
học gồm ba trăm bài
Ðồ thơ một nét trước trời
Tinh thần thấu hết mấy lời hy văn
Chữ trung là đạo thánh quân
Nghiêu truyền Thuấn thọ mười phân
rõ ràng
Ðạo trời vảng phúc lẽ thường
Nhất âm rồi lại nhất dương tuần
hoàn
Cớ sao bỉ thái lạ thường
Bỉ nhiều thái ít không lường cơ
vi
Nhất nguyên là chữ chi chi
Ôi trăm năm có mấy kỳ hạ thanh
Vẫy vùng một lớp đua tranh
Ra là tôi tớ vào dành chủ ông
Hơn thua chưa chắc giữa vòng
Hơn trong thứ liệt thua trong ưu
bình
Chạnh niềm nhớ cảnh thần kinh
Ngô cao nghi ngút lúa xanh rờm rà
Chạnh niềm nhớ cảnh phương xa
Nào là lan tú nào là cúc phương
Cười ai một trạc chưa bằng
Mà mong con cháu nối đường ngày
sau
Cười ai một gáo khoe giàu
Nghĩ mình dinh mãn kho bàu sá chi
Hoà bình cuộc mở mấy khi
Bất thị sát giả nhất chi mấy
người
Hội minh minh hội đời đời
Nào người chân chúa trong trời
sinh ra
Càn khôn nào thiếu đâu nào
Xưa sao một thuở nay sao một
thời
Giang sơn chưa đúc ra người
Người một đời việc một
đời mà thôi
Gió mưa mưa gió hoài hoài
Nhà xiêu một cột chống nài
sao xong
Làng văn giá đáng nửa đồng
Còn mong ôm lấy toán hồng nổi sao
Vậy nên một chén tiêu dao
Chẳng phong lưu cũng phong lưu
kẻo mà
Hỏi ai một giấc Nam kha
Say trường phú quí ai đà tỉnh
chưa.
***
Bản tiếng Việt :
của linh mục J. M. Thích
(Bác thương mến, 1891 - 1978)
Nay có :
Một mé sơn
lâm
Một nhà dật
khách
Một lò hương
Một áng sách
Một vợ mai
Một con hạc
Khi vui ngâm vịnh miệng đọc một
lời
Khi hứng xướng hòa tay đàn một
phách
Khi cờ một cuộc gặp đánh
quên thua
Khi rượu một bầu đã say
còn xách
Một canh một
mục bầu bạn ta chơi
Một tiều một
ngư tính tình ta thích
Thong thả một câu một
chén, trong nơi rừng rậm tre dày
Tênh tang một nón một
tơi, giữa chốn rêu xanh đá bạc
Chăm việc tài bồi tạo hóa, một
cụm một cây
Ra tay chỉnh đốn càn khôn, một
gò một hác
Một bầu xuân
ấm, một rèm gió mát trăng thanh
Một tấm lòng
nhàn, một bức non xanh nước biếc
Một nghề đã
tinh
Một kinh lảu
hết
Phủ tỉ một
lời
Xuân thu
phê một nét
Một chữ
trung truyền đạo, nhiệm thấu kinh Thơ
Một nét gạch
trước trời, nghĩa tinh sách Dịch
Một thái một
bỉ, máy nhiệm khốn dò
Một âm một
dương, đạo trời thẩm xét
Ôi !
Ôi ! Một nguyên đã xa
Một trị khó
quyết
Một trường
oanh liệt cũng người ra tớ vào thầy
Một cuộc
tranh đua, cái lý mạnh hơn yếu thiệt
Một mạch lúa
um ngô tốt, chạnh nhớ cảnh xưa
Một phương
lan tốt cúc thơm, ngùi trông người triết
Một trạc
chưa đổ Ngu Công còn đợi cháu con
Một gáo
tưởng đầy, Hà bá cũng khoe khe thác
Hòa bình mong mãi, thử xem một
vị cầm cân
Minh hội sắp hoài, chưa thấy một
ai chủ tịch
Càn khôn không nơi sứt xể chứ, đó
một thuở sao đây cũng một thời
Thời thế chưa tạo anh hùng chăng,
sống một đời chỉ làm xong một việc
Còn trơ một cột, than thay
nhà lớn toan xiêu
Chẳng đáng một đồng, ôm
lấy văn xưa còn tiếc
Vậy
cho nên :
Một bầu
nghiêng bắc hải, phong lưu ta cũng gọi là
Một giấc
tỉnh Nam kha, phú quí ai chăng có biết.
***